Câu chuyện Tích Chu- NaNa
Автор: NaNa - Nhà Của Bé
Загружено: 2025-10-29
Просмотров: 4
Câu chuyện Tích Chu.
Ngày xửa ngày xưa, ở một làng nhỏ yên bình, có hai bà cháu sống nương tựa vào nhau. Bà tuổi đã cao, tóc bạc như mây, nhưng tấm lòng vẫn hiền hậu và chăm sóc đứa cháu trai từng ngày. Cậu bé tên là Tích Chu, khôi ngô, nhanh nhẹn, nhưng vì được bà thương yêu nên dần trở nên ham chơi và ít để ý đến người khác.
Mỗi sáng, bà dậy sớm nhóm bếp, nấu cơm, còn Tích Chu thường chạy theo lũ trẻ trong làng ra bờ sông chơi đùa. Bà chỉ cười hiền, gọi với theo. “Cháu nhớ về sớm nhé.” Cậu gật đầu, nhưng chẳng mấy khi nghe lời.
Một hôm trời nắng gắt, bà mệt, khát nước, gọi Tích Chu mãi mà không thấy đâu. Bà lần ra cửa, giọng yếu dần. “Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước.” Nhưng trong căn nhà nhỏ chỉ có tiếng gió. Đến khi Tích Chu về, bà đã ngất lịm trên giường, hơi thở yếu ớt. Hối hận và sợ hãi, cậu ôm bà khóc. “Bà ơi, cháu xin lỗi, cháu sẽ không ham chơi nữa.”
Sáng hôm sau, khi cậu tỉnh dậy, bà đã biến mất. Chỉ còn lại tiếng gió ngoài vườn và một con chim nhỏ lông trắng đang bay quanh mái nhà, cất tiếng kêu thảm thiết. “Tích Chu, Tích Chu, cháu ơi, bà khát nước quá.” Cậu kinh hãi nhận ra bà đã hóa thành chim vì quá khát và thương nhớ cháu.
Tích Chu bật khóc, chạy khắp làng tìm bà, nhưng chim cứ bay xa dần, giọng kêu yếu ớt trong gió. Cậu ngồi sụp xuống, nước mắt hòa vào đất. Một bà tiên tóc bạc đi ngang, thấy vậy liền hỏi. “Sao con khóc.” Cậu kể lại mọi chuyện, nghẹn ngào. “Cháu có lỗi với bà, bà hóa thành chim mất rồi.” Bà tiên gật đầu, nói. “Nếu thật lòng muốn cứu bà, con phải vượt núi cao, qua ba con suối, đến nơi có suối tiên, lấy nước ấy về cho bà uống. Nhưng đường xa lắm, con có dám không.”
Không chút do dự, Tích Chu lau nước mắt. “Cháu dám.” Rồi cậu bắt đầu hành trình. Trời nắng gắt, chân trầy xước, quần áo dính đầy bụi, nhưng cậu không dừng lại. Khi mệt, cậu nhớ đến nụ cười hiền của bà, nhớ bàn tay nhăn nheo đã từng vuốt tóc mình. Những ký ức ấy khiến cậu có thêm sức mạnh.
Sau ba ngày băng rừng, cậu đến được suối tiên. Dòng nước trong vắt, lấp lánh như pha lê. Cậu quỳ xuống, xin. “Nước tiên ơi, xin cho cháu mang về cứu bà.” Dòng suối bỗng dâng lên, tự rót vào chiếc bầu cậu mang theo. Tích Chu ôm bầu nước chạy về, không màng mệt nhọc.
Khi đến nhà, con chim trắng vẫn bay lượn quanh mái, yếu dần. Cậu vội mở nắp bầu, đưa nước lên miệng chim. Ánh sáng bừng lên, chim dần biến thành bà. Bà mỉm cười, dang tay ôm lấy cháu. “Bà tha lỗi cho cháu, Tích Chu ngoan của bà.”
Từ đó, Tích Chu không còn ham chơi nữa. Cậu ở bên chăm sóc bà từng ngày, nghe lời và làm việc giúp đỡ mọi người. Người trong làng ai cũng yêu quý hai bà cháu. Và mỗi khi thấy chim trắng bay trên bầu trời, người ta lại kể cho con cháu nghe câu chuyện về cậu bé biết hối lỗi, để nhắc rằng tình yêu thương và lòng hiếu thảo là điều quý giá nhất.
Câu chuyện dạy rằng, đôi khi ta chỉ nhận ra giá trị của yêu thương khi sắp mất đi nó. Hãy biết trân trọng người thân, đừng để lời xin lỗi đến quá muộn.
#CâuChuyệnTíchChu #TruyệnCổTíchViệtNam #TruyệnChoBéNgủNgon #NanaNhàCủaBé #TruyệnThiếuNhi #LòngHiếuThảo #BàiHọcCuộcSống
Доступные форматы для скачивания:
Скачать видео mp4
-
Информация по загрузке: