TAM QUỐC DIỄN NGHĨA #6
Автор: phuzico
Загружено: 2025-12-07
Просмотров: 214
rong doanh trướng tạm dựng ngoài Lạc Dương, các chư hầu đang bàn bạc kế sách. Một nhóm tướng sĩ, dù trong tay chỉ có bốn ngàn quân mỏng, vẫn nuôi chí lập công lớn. Họ bàn với nhau rằng: nếu có thể cứu được Thiên tử đang bị Đổng Trác khống chế, thì uy danh của họ sẽ vượt xa các chư hầu khác. Chiều đình chắc chắn sẽ phong thưởng trọng hậu: có người mơ tới tây lương thứ sử, người lại tưởng tượng tới tước thái thú, mở ra đường lớn dựng nghiệp.
Một tướng trẻ lo lắng: số quân họ quá ít, lại dối trá nói với Tôn Trĩ rằng họ có hơn vạn kỵ binh để mượn thêm ba nghìn tinh kỵ. Nhưng thủ lĩnh chỉ cười: “Không nói vậy thì làm sao hắn chịu giao quân?” Tất cả đều hiểu: đời này chỉ có đơn đao độc mã mà lập công, không gian dối thì khó mà giành lợi thế.
Họ bàn đến Lữ Bố – võ tướng mạnh nhất thiên hạ. Ai nấy đều hiểu: nếu đối đầu trực diện chỉ một mình, không ai thắng được Lữ Bố; nhưng nếu lấy quân pháp, bày trận nghiêm minh, thì ngay cả Lữ Bố cũng chưa chắc chống nổi. Quân ít nhưng nắm được thế “thừa thắng xông lên” thì có thể hóa yếu thành mạnh.
Song điều họ thật sự muốn, không phải là chém Đổng Trác, mà là cướp lấy Thiên tử, đưa về phe mình, lập đại công thiên cổ. Chỉ cần cứu được vua, mọi vinh hoa, tước vị, quyền lực đều sẽ đến.
CẢNH TRONG CUNG – HÀM NGHI ĐẲNG ĐẲNG
Trong cung, Trương Nhượng – đại hoạn quan quyền lực nhất – quỳ sụp trước Thiên tử, nước mắt tuôn như mưa. Hắn kể lể bao năm trung thành, gian nan phục vụ từ Tây Lương tới kinh thành, đêm không ngon giấc, ngày chẳng yên lòng. Nhưng kết quả hắn nhận lại chỉ là ánh mắt khinh miệt, lời dè bỉu của bá quan. Hắn tự nhận mình là “kẻ khổ sở nhất dưới gầm trời”, sống như kẻ luôn đứng trên lưỡi đao.
Rồi hắn cố bám víu vào Thiên tử, giọng run rẩy nhưng lộ rõ sự uy hiếp:
“Chính lão thần đưa bệ hạ lên ngôi… thì cũng có thể kéo bệ hạ xuống. Bệ hạ phải trung thành với lão thần!”
Thiên tử – còn trẻ, cô độc giữa triều đình rối loạn – chỉ biết im lặng, vừa sợ hãi vừa bất lực.
CUNG ĐIỆN HỖN LOẠN – ĐỔ NÁT NHƯ THỜI THẾ
Sau cuộc chiến Lạc Dương đẫm máu, cung thất tan hoang, cột gãy tường sập. Các tướng đi ngang đều cảm khái: triều Hán bốn trăm năm rực rỡ, giờ chỉ trong một đêm đã hóa tro tàn. Họ bước vào nơi cất giữ Truyền Quốc Ngọc Tỉ, biểu tượng chính thống của Thiên tử.
Có người kể lại câu chuyện truyền thuyết về viên ngọc từ thời Xuân Thu, về chữ khắc “Thụ mệnh vu thiên, kế thọ vĩnh xương”, về việc Tần Thủy Hoàng xem nó như vật hộ quốc truyền đời. Nhưng rồi Tần chỉ kéo dài hai đời mà sụp đổ. Nhà Hán cũng chẳng khá hơn. Các tướng vừa ngắm ấn báu, vừa buồn bã cảm thán: vận mệnh triều đại nào cũng có lúc suy tàn.
TRẬN CHIẾN VÀ NGHI KỴ – MÂU THUẪN GIỮA CÁC CHƯ HẦU
Tào Tháo bại trận trở về, thương tích đầy người, kể lại cảnh bị Lữ Bố phục kích ở Quân Dương. Hơn nửa quân chết trận, chỉ còn nhờ chiến mã tốt mới thoát được.
Trong yến tiệc, giữa không khí men rượu và tiếng cười giả tạo, Tào Tháo đột nhiên chất vấn:
“Ba lần ta xin hợp binh diệt Đổng Trác, ba lần các người bỏ mặc! Các chư hầu chỉ biết tranh công, đấu đá, chẳng nghĩ gì đến việc cứu Thiên tử!”
Lời ông như lưỡi dao chém thẳng vào mặt các đồng minh. Họ phản bác, cho rằng Tào Tháo liều lĩnh muốn lập công một mình. Nhưng Tào Tháo nói tiếp: nếu như sau trận phục kích có thêm quân tiếp ứng, thì đã có thể chém được Đổng Trác và đoạt lại Thiên tử rồi.
Không khí trở nên căng thẳng, ai nấy hiểu rằng liên minh này đã rạn nứt sâu sắc.
TÔN KIÊN VÀ SỰ BẤT MÃN CỦA GIANG ĐÔNG
Tôn Kiên – người lập nhiều chiến công nhất từ ngày xuất binh – mệt mỏi nhìn các chư hầu mà lòng lạnh đi. Ông đánh trước, xông pha trước, chiếm thành, phá cổng, đuổi địch… nhưng không hề được tưởng thưởng. Người của Giang Đông chết quá nhiều, dân chúng oán trách, gia đình tướng sĩ khóc than.
Các tướng nhìn thấy vậy đều hiểu: Tôn Kiên rất có thể sẽ cáo lui khỏi liên minh.
Và đúng như thế – khi Giang Minh Chủ chất vấn, nhiều tướng Giang Đông đồng loạt tuyên bố rời khỏi minh ước, không muốn tiếp tục chịu thiệt thòi.
Доступные форматы для скачивания:
Скачать видео mp4
-
Информация по загрузке: