[Vietsub + Pinyin] Bộ Ngữ 步语 - Dịch Dương Thiên Tỉ 易烊千玺 [Track 04 - EP Tiết Thạch (楔石)]
Автор: Say HI
Загружено: 2025-06-30
Просмотров: 239
Thiên Tỉ miêu tả câu chuyện của Tiết Thạch thế nào?]
Track 04: Bộ Ngữ 步语 Walking Thoughts | 楔石 Keystone【Jackson Yee】
Thiên Tỉ: Cậu ấy muốn tiếp tục tồn tại với sự tĩnh lặng này, cùng chuyển động chậm rãi của núi.
JYS rep:
Ngọn núi mà Phùng Thạch yêu mến được gọi là Núi Trọc. Không phải do dân gian châm chọc sự hoang vu của nó, mà là vì nó không bao giờ khuất phục trước bất kỳ sự sống nào muốn bao phủ mình. Núi Trọc biết tất cả về người giữ núi Phùng Thạch: Biết cậu ấy từng bị ngã khi còn nhỏ, từng mơ thấy lửa, không nỡ từ biệt "Hoa Núi", biết cậu ấy cất giấu hình bóng người cha trong lòng, biết cả việc cậu ấy luôn tìm kiếm lời giải cho những điều không có lời giải, coi đó như một cuộc hành hương để lấp đầy những năm tháng cuộc đời.
Phùng Thạch quyết định lần tới sẽ xuống núi, kéo theo chiếc rương gỗ đầy lá, đi qua đường làng. Mệt thì ngồi nghỉ lặng lẽ một lát — học theo dáng vẻ chậm rãi của núi, tồn tại vững chắc trong im lặng. Núi Trọc cứ thế hiền từ nhìn, dõi theo đứa trẻ loài người đang bám lấy núi đá này.
Việc xuống núi không có nghĩa là Phùng Thạch sẽ đón nhận một cuộc sống mới hay một bước ngoặt lớn lao nào. Hầu hết thời gian, thế giới nhỏ bé này chỉ có những người bạn già — Núi Trọc, sỏi vụn, cây cao và cỏ non. Những vật hữu hình xoắn lại thành một sợi dây vô hình, gắn kết con người với núi.
Thời gian của người giữ núi được chia cho ánh nắng và tiếng gió. Ban ngày, cậu ấy ghi lại sự nảy mầm và rụng lá của cây, dọn dẹp lớp lá rụng dày đặc. Cậu ấy mang theo một chiếc radio chỉ còn vài kênh, nghe ngắt quãng những âm thanh bên ngoài núi, thường xuyên nhất là dự báo thời tiết vùng núi và thế giới động vật. Phùng Thạch không quan tâm đến nội dung đó, bản thân âm thanh mới là mục đích.
Chiều tối, cậu ấy ngồi bên bàn viết nhật ký tuần tra núi như thường lệ, dùng một chiếc nồi nhỏ có đáy hơi lõm để nấu mì. Sau cơn mưa, cậu ấy vác dụng cụ đi dọn dẹp những con suối bị tắc nghẽn. Đôi khi nửa đêm nghe tiếng nước chảy ngắt quãng, cậu ấy sẽ khoác áo ra ngoài xem xét. Vào đông, cậu ấy rửa mặt bằng nước đá vụn, sau khi ngón tay đỏ ửng thì đốt lửa sưởi ấm.
Điều không thay đổi là bất kể mùa nào, Phùng Thạch đôi khi sẽ ra ngoài ngồi thẫn thờ vào ban đêm. Ánh trăng như băng dán chặt vào đá. Cậu ấy có rất nhiều câu hỏi chưa thể nói ra — làm sao để đối mặt với ký ức dần phai nhạt? Những người rời khỏi đây đi đâu hết rồi? Ẩn dụ của giấc mơ là gì? Ngoài ra còn có một số hiểu biết mới để nói với Núi Trọc — Chân đạp đất không có nghĩa là có thể giải quyết những nghi ngờ lơ lửng trong không trung; ngôn ngữ cụ thể sẽ tạo ra những rào cản giao tiếp mới; ngắm ánh nắng mặt trời có thể ngó trái nhìn phải, nhưng tuần tra núi và dọn đường thì phải tập trung.
Cuối cùng Phùng Thạch cũng không nói ra, sợ làm kinh động đến sự tồn tại nào đó xa xưa hơn. Trong đêm trên núi trở lạnh và bình dị, cậu ấy hồi tưởng lại ngọn lửa nhảy múa khi đốt chiếc hộp.
Đường trên núi không phải lúc nào cũng dễ đi. Có những nơi, chân vừa thò ra đã bị bùn lầy nuốt chửng, dù con đường sỏi đã được bao người đi lại mà thành hình, vẫn cứng nhắc như vậy. Phùng Thạch không chấp nhận con đường này. Đường tốt hay xấu không nên chỉ nhìn vào việc có bao nhiêu người đã bước đi, mà chân có đau không mới là quan trọng. Nhưng cậu ấy không trách đá. Đá, núi và thế giới này tuy khó mà hòa hợp, như chẳng đáng lo hơn con người. Nói đến lo lắng, cậu ấy thực sự có những cân nhắc mới. Con đường mà người xưa để lại đã không còn phù hợp nữa, cần phải vạch ra lộ trình mới, rẽ sang bên ngoài, uốn cong tạo thành bán kính rộng hơn, tìm góc nhìn trong những nếp gấp của núi, để hiểu rõ từng lớp nhấp nhô này. Đi đường vòng một chút, ngã vài lần, cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, dù sao trong núi ngoài cậu ấy ra, chẳng có ai khác.
Доступные форматы для скачивания:
Скачать видео mp4
-
Информация по загрузке: